Tết mùa xuân là ngày lễ long trọng nhất, mừng vui nhất, náo nhiệt nhất và vui vẻ thoải mái nhất. Ngày 1 tháng 1 âm lịch, mọi người ở khắp nơi trong cả nước đều ăn mặc đẹp đẽ chỉnh tề, gõ chiêng đánh trống, đốt pháo ròn rã, chúc tết lẫn nhau và chúc cho ngày tết vui vẻ. 

Tết mùa xuân, cổ nhận gọi là “lữ đoan”. Thời thượng cố khoa học chưa phát triển, người dân lúc đó đa số có tín ngưỡng “vạn vật hữu linh luận” cho rằng những thành tựu là sự ban tặng của tổ tiên và các “thần linh” có quan hệ với sản xuất nông nghiệp. Từ cổ xưa con người luôn lấy đạo đức cao thượng văn minh làm gốc, Vô cùng coi trọng lễ nghi, đối xử qua lại, tri ân báo ân. Khi đã cho là mình được ấn thưởng của “Thần linh” và tổ tiên thì nhất định phải dùng hình thức thờ cúng để báo đáp, cho nên mới sinh ra ngày lễ có tính báo ân như vậy. Căn cứ sự biến hoá có tính chu kỳ của nông thời, mọi người đặt ra ngày lễ báo ân qui mô lớn nhất trong một năm vào những ngày nông nhàn giữa vụ gặt thu và gieo lúa xuân, vì thế xuất hiện tết mùa xuân với hình thái nguyên thuỷ của nó như vậy. . Tết mùa xuân sớm nhất ở thời thượng cổ thường gọi là “lap”, nhưng ở những triều đại khác nhau thì cách gọi khác nhau. “Nhĩ nhã” nói: “Hạ viết tuế, Thương viết “” Khuyến khích, Chu viết niên”. “Tuế” và Ky 

Chữ “niên” trong văn giáp có ngày xưa viết như một người đang cầm bó mạ múa. Khi ăn tết tại sao mọi người phải nhảy múa?. Thì ra, do hạn chế của công cụ sản xuất và các điều kiện khác, nhân dân thời thượng cổ lao động làm nông nghiệp vô cùng gian khổ. Qua thực tiễn lâu dài, mọi người dần dần hiệu được tầm quan trọng của việc kết hợp phân bố giữa lao động và vui chơi, biết được nhất thiết phải sắp xếp một số thời gian nghỉ ngơi và vui chơi để mọi người được thoải mái một chút, sau đó dành tinh lực dồi dào vào lao động gian khổ. Ở giai đoạn cuối căn cứ biến hoá có tính chu kỳ của nông thời, người ta sắp xếp thời gian tập trung vui chơi và nghỉ ngơi của một năm vào những ngày nông nhàn giữa vụ thu hoạch lúa thu và gieo mạ xuân. 

Như vậy, trong cùng một thời gian mọi người đã vừa phải cúng tế “thần linh” và tổ tiên lại vừa phải nghỉ ngơi và vui chơi. Hai nhiệm vụ lớn này có thể kết hợp được không? Trên thực tế, mọi người không những đã biết kết hợp hai nhiệm vụ lớn này mà còn biết kết hợp một cách tuyệt vời, vì tuy rằng những thành quả sản xuất nông nghiệp được mọi người lúc đó cho là sự ban thưởng của “thần linh” và tổ tiên nhưng trên thực tế những thành quả đó đều là sự kết tinh lao động của mọi người. | Vậy, sự ca ngợi các “thần linh” khi cúng lễ báo ân, là sự ca ngợi lao động, là sự ca ngợi đối với chính mình. Mọi người nhảy múa khi cúng tế trên thực tế là cách tự vui chơi của mình, những đồ cúng tế, sau khi kết thúc nghi thức cúng tế được mọi người phân chia

Việc ngày 1 tháng 1 âm lịch trở thành ngày lễ truyền thống quan trọng nhất trong dân gian còn có quan hệ tới việc người xưa coi trọng sự bắt đầu của một năm. Nói chung mọi người đều cho rằng cái tốt đẹp nhất là có sự mở đầu. Nếu khi năm mới đến mà có cái mở đầu tốt thì trong năm sẽ được hợp gia bình an, vạn sự như ý. Vì thế khi ăn tết mọi người thường mặc áo mới, ăn những thứ higon, cố gắng không tức giận, trẻ nhỏ có lỗi thường được tha thứ. Còn cố gắng tránh không sảy ra xung đột với người khác, tất cả đều là vì để mở đầu tốt đẹp cho một năm mới. | Tuy làm như vậy không phải đã dành được những hiệu quả như mong muốn, nhưng tuyệt đại đa số mọi người vẫn cố gắng để mình và những người trong gia đình được vui vẻ trong thời gian ăn tết và cả xã hội cũng có, một không khí và bộ mặt khác hẳn ngày thường. 

Trích lược: Sử ký trầm tâm linh