Cách trả lời đơn giản nhất là xin để lấy “Khước” (Lấy may) Người mẹ từ khi mới thụ thai đã ý xem trong bà con, họ hàng, làng xóm nhà ai có con cái bụ bẫm, hay ăn chóng lớn, ít khóc ít quấy, ao ước sắp tới con mình đẻ ra cũng được như thế thì xin một cái áo, hay cái quần, cái tá cũ của đứa bé về sửa sang lại để dùng cho con mình
Xuất xứ là do một vài người làm, rồi bắt chước nhau, dần đần lan truyền ra thành phong tục. Nguyên ngày xưa, ta chưa có những thứ vải mỏng nên bán rộng rãi trong dân gian, thị trường toàn nhũng vải thô bố lại nhuộm nâu thô cứng, trẻ sơ sinh non mặc dễ bị xây xát, hài nhi càng mặc đồ càng đau yếu.
Nhà nghèo không sẵn tiền mua đã đành, nhà giàu cũng xin áo cũ cho trẻ sơ sinh là vì lẽ ấy. Trẻ thì chóng lớn, quần áo thì lâu mới rách, chỉ vài tháng sau đã quá cỡ, người ta không nỡ phá đi dùng vào việc khác nên cất giữ lạ.; dành cho em út.
Vì vậy, người cho áo cũng cảm thấy vinh dự được người khác quỹ mến con mình mà coi đứa bé sắp ra đời cũng có phần hơi hướng của mình.