Lý thuyết vô cùng phổ cập trong mọi nền Đạo Học, qua một nhận xét của Ramana Maharshi, với vài suy nghĩ riêng

§§§§§§§§§§§ 

Quý vị tự gò ép cái bản thể vô biên của mình trong những giới hạn chật hẹp, rồi đau khổ, buồn phiền vì những giới hạn giả tạo ấy, và lao vào những tu luyện, tập tành để vượt qua chúng. Thử hỏi nếu những công trình tu tập của quý vị chỉ là kết quả của việc tưởng tượng ra các giới hạn ấy, thì làm sao sự tu tập ấy có thể giải thoát quý vị được ?

Ramana Maharshi

§§§§§§§§

Tôi có khuynh hướng nghĩ rằng ngay khi chúng ta truyền giảng, luận bàn, thực hành, hay chỉ nghĩ đến cái khái niệm “bất nhị”, gợi lên trong tâm thức một ý tưởng mong manh nhất về sự hiện hữu của nó, thì nó liền tan biến, và chúng ta lập tức rơi ngay vào một vũng lầy nhị nguyên nhầy nhụa nhất, cái nhị nguyên đối nghịch “nhị nguyên” với “bất nhị”

NHV