Ngày xưa phù dâu phải là người cô, người dì hay chị em thân thiết của cô dâu, có khả năng thuyết phục, bày vẽ cho cô dâu, được cô dâu kính nể, mến phục, được bố mẹ cô dâu ủy thác, Người phù dâu phải là người may mắn, tốt phúc, duyên ưa, phận đẹp, con cái lành mạnh ngoan ngoãn, gia đình êm ấm, đê huề có thể truyền kinh nghiệm lân đầu, làm vợ, làm mẹ cho em, cho cháu mình. Phù dâu nhiều khi còn phải ở lại đăm bảy ngày sau để cô dâu đỡ buồn và để bảo kinh nghiệm. Thông thường phù dâu cũng trở về với dâu để trong lễ lại mặt.
Đám cưới thời xưa phải có phù dâu, không định lệ, và cũng không có danh từ “Phù rể”. Đám cưới thời nay, nhiều nơi cả phù dâu, phù rể, có đám mời đền năm sáu đôi phù dâu rể toàn là trai thanh gái lịch chưa vợ chồng. Có lẽ chủ yếu để cô dâu thêm bạn, chứ rể thềm bầy. Hay phải chăng ngày nay chàng rể bẽn lẽn e thẹn hơn xưa, nên phải có nhiều người dắt. Hay đám cưới trước thường sinh ra nhiêu đám cưới sau nên phải chăm lo đào tạo những cô dâu, chú rể tương lai?
Tục lệ xưa cần có phù dâu vì hôn nhân cưỡng ép, do cha mẹ định đoạt, nhiều nơi lại có nạn tảo hôn, thông thường thì “Nữ thập tam nam thập lục” con gái mười ba tuổi về nhà chồng đã biết gi đâu! Do đó cô dâu phải có người dắt dẫn. Người dắt cô dâu gọi là phù dâu.