Đối với các cụ già, khúm núm kính cẩn, đứng lại “Bẩm cụ ạ” thì cụ có cảm tình ngay nhưng đối với người lớp trung niên tân tiến mà làm như vậy thì người ta dễ tưởng là chế giễu ?
“Đi qua nghiêng nán không chào” không phải vì ghét nhau hờ hững với nhau mà vì quá yêu nhau cũng nên, người ta không chỉ chào bàng lời nói mà còn bằng khóe mắt nụ cười, có trường hợp mắt nói rõ hơn miệng.
Chào hỏi đi đôi với nhau, hỏi để chào: “ông khỏe không?” “Ông đi đâu đấy?”. Nhiều khi hỏi bâng quơ, hỏi không cần trả lời, nhưng nếu không chào hỏi thì ra điếu lạnh nhạt khinh người.
Chào mời đi đôi với nhau: cần phân biệt mới thực sự hay mời để thay lời chào. Nực cười! Hành khách trên hai chiếc thuyền đi dọc sông, ngược chiều nhau cúng mời nhau ăn cơm. Lời nói đó thuần túy thay lời chào chứ ai có nhảy sang thuyền kia mà ăn đâu?
Lời chào có thực sự cao hơn mâm cỗ không? Có khi không có mâm cỗ, thì chào suông, e không ổn: nhưng quả thực, mâm cao cỗ đây mà lời chào nhạt nhẽo, khỉnh khí, kiêu kỳ thì mâm cỗ cũng bỏ đi.
Lời chào biểu hiện phong cách con người, biểu biện nần nếp của gia đình, thuần phong mỹ tục của địa phương và cả dân tộc ta. Song, ồ mỗi nơi một khác, mỗi thời một khác. Ngày xưa chào bàng cách vái, lạy, ngày nay chào bằng cách bắt tay. Chúng tôi sẽ trở lại vấn đề này trong câu hỏi: “Ai vái lạy ai”