Theo phép xã giao, trước khi đến thăm một gia đình cần tìm hiểu tên húy của ông bà cha mẹ và bản thâu tên người mình định đến thăm, để tránh trong khi nói chuyên hoặc xướng họa thơ tự động đến tên húy gia tiên người ta. “Húy” đồng nghĩa với “Kỵ” (tức là kiêng ky). Ngày giỗ tức là húy nhật hay ky nhật. Tên húy là tên chính nhưng lại là tên kiêng nói đến, khi giận nhau người ta đề tên húy ra mà chửi, ông bà, cha mẹ, chú bác có thể gọi con cháu bằng thằng nọ con kia theo tên húy, còn kẻ dưới không được gọi bề trên bằng tên húy, kể cả những người cao tuổi trong làng, trong xóm, Trong ngôn ngữ thông thường có trùng âm cũng phải nói chệch đi, nếu không sẽ bị coi là hỗn.
Thời nay, giao thiệp rộng rãi, trong quan hệ bạn bè, đồng chí, gọi tên nhau là chuyện binh thường. Song, về các vùng nông thôn phải tuy theo phong tục từng vùng mà xưng hô, nếu cứ theo họ tên ghi trong đỉa chỉ thứ tín và giấy tờ hành chính mà gọi thì chưa hẳn các vị cao tuổi đã vui lòng. Trừ những người đã đi thoát ly, công tác, còn thông thường người ta vẫn hay gọi nhau bằng tên con trưởng hoặc tên cháu đích tôn.

Nhập gia vấn húy

Ở miền Nam nước ta hay gọi tên theo thứ tự sinh ra trong gia đình nhưng con trưởng không gọi là anh Cả mà gọi là anh Hai, nếu đã ra ngoài xã hội thì thường gắn tên đó với húy. Ví dụ: Ông Bảy lùn, chị Ba Tịch…
Mẩu chuyện vui: Sêcuturê với Hồ Chí Minh:
Sêcututê Tổng thống Ghi-Nê sang thăm Việt Nam theo lời mời với tư cách là khách của Hồ Chủ Tịch. Trong buổi mít tình tiễn đưa tại Quảng trường Ba Đình Hà Nội, Sêcuturê hết lời ca ngợi khâm phục Hồ Chủ Tịch.
Ông phát biểu đại ý: Vợ tôi sắp sinh, nếu sinh con trai tôi sẽ đặt tên con là Hồ Chí Minh.
Tôi được dự buổi lễ đó, thầm nghĩ: “Ông này quả thật là chân thành và rất cảm phục Hồ Chủ Tịch nhưng ông ta chưa hiểu câu “Nhập gia tùy húy” của phong nước ta câu nói đó khác gì chửi người ta!”.
Liên đó, Hồ Chủ Tịch đáp lại rất khôn khéo, tài tình “Bác không có con, vậy Bác đề nghị các cháu thanh niên nếu sắp tới, cháu nào đẻ con trai thì đặt tên con là Sêcuturê”.
Mọi người dự lễ đều vui cười thoải mái, phục tài đối đáp của Bác, vừa được lòng khách nước ngoài, vừa phù hợp với phong tục nước ta trong hoàn cảnh đó.